
Phiêu du, thả hồn theo dòng cảm xúc, miên mãi theo tiếng gọi của tiềm thức tìm về những ngày xưa cũ, tôi thấy bóng thầy trên bục giảng, nghe giọng thầy trầm ấm bên những trang giáo án, cảm nhận hơi ấm quan tâm từ thầy dành cho từng đứa học trò nhỏ như chưa bao giờ vơi cạn.
Năm năm tháng tháng đi qua, thầy vẫn miệt mài dìu dắt từng lứa học trò đi qua con đường mang tên “vụng dại”. Đối với thầy điều hạnh phúc nhất là thấy học trò của mình đỗ đạt trong trường học và thành công nơi trường đời.
Thầy là một nhà giáo hết lòng với nghề, tận tâm với học trò. Mỗi khi lên lớp thầy luôn “cháy” hết mình, giảng dạy bằng cả nhiệt huyết và niềm đam mê để khơi dậy ngọn lửa cảm hứng trong từng cô cậu học trò nhỏ.
Đối với tôi thầy không cao nhưng ai cũng phải ngước nhìn. Vì thầy tôi giỏi nhiều lắm, môn nào thầy cũng biết, mặt nào thầy cũng hay. Ở gần thầy, tôi có cơ hội thấy thầy làm nhiều như hay thậm chí hơn những gì thầy nói. Tuy bận bịu với nhiều công việc như thế, nhưng chưa bao giờ thầy từ chối giúp đỡ học trò của mình mỗi khi chúng tôi cần. Thầy luôn là người cho những lời khuyên hữu ích, định hướng cho chúng tôi nên làm gì và cần phải làm như thế nào là tốt, là phù hợp.
Nhớ thầy, chúng tôi không chỉ nhớ về thầy như một thầy giáo mẫu mực mà còn là một người ơn, một người bạn, một người đồng hành trong cuộc sống.

Xin mượn những vần thơ Có một nghề như thế của Đinh Văn Nhã để nói lên tấm lòng của người học trò nhỏ của thầy cô.
“Có một nghề bụi phấn bám đầy tay
Người ta bảo đó là nghề trong sạch nhất
Có một nghề không trồng cây vào đất
Mà mang lại cho Đời đầy trái ngọt hoa tươi”!
Có một nghề rèn luyện cả đời người
Để mang lại sự tốt tươi cho thiên hạ
Có một nghề thật đớn đau nghiệt ngã
Để mang tặng cho Đời những Tài tử Giai nhân
Lặn lội cả đời nhả kén tơ ươm
Cho loài Người được khoác lụa vàng óng ả!
Có một nghề vượt bao khó khăn cao cả
Để rèn luyện cho Đời những nguồn lực vô biên
Có một nghề luôn đào tạo những “Tài, Hiền”
Cho đất nước được bình yên thịnh vượng!
Có một nghề luôn tạo niềm vui sướng
Cho bao người đạt sự nghiệp thăng hoa
Có một nghề từ sáng đến chiều tà
Dạy dỗ học trò miệt mài không ngơi nghỉ
Có một nghề ngay từ trong suy nghĩ
Nhận trách nhiệm với Đời,
Làm Thầy của cả những bậc Vĩ nhân!
Có một nghề cũng có lúc quên thân
Mang con chữ gieo vần nơi heo hút
Có một nghề bỏ tiền lương mua giấy bút
Dạy các em thơ xứ Mèo Vạc vùng cao
Xua nắng Hè Thu, cõng gió Đông vào
Thổi mát rượi những ngày Hè oi bức!
Có một nghề cứ mỗi khi thức giấc
Đã nghĩ nặng tình về thế hệ mai sau.
Nguyên khí Quốc Gia sẽ lắng đọng về đâu?
Khi Hiền Tài không được nuôi trồng chăm bón!
Ôi Trời Đất giao cho ngành ta trọng trách lớn
Nghiệp mênh mang mà chức sắc lại cỏn con!
Ta luôn ước mơ cho Đất nước được vuông tròn
Thoát địch họa và tai ương rình dập
Phải gắng xây một lâu đài vững chắc
Cho Tổ Quốc được yên vui, Đất nước được thái bình.
Cho Quê hương trong đó có mình
Được hưởng trọn quang vinh ấm no hạnh phúc!
Nghề Nhà Giáo được vinh danh tiến bước
Cùng mọi nghề xây mực thước cho đời
Cho Thiên hạ mãi mãi xanh tươi
Cho cuộc sống được đổi đời oanh liệt
Cho thế gian ai ai cũng nhận biết
Nghề Giáo là Thầy giúp đất nước được thăng hoa!